Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'

19.11.13

nghe nhạc những bản nhạc nghe đi nghe lại nghe lại nghe đi
nhớ nhiều thứ, và mình hiểu ra dần dần ý nghĩa của cs.. mình có tg đã luôn tìm ý nghĩa, luôn thiếu. cô đơn, trống rỗng. bây giờ mình đã hiểu tại sao. mình cần một cs chậm, rất chậm, và sự việc ngày lại ngày đi qua, và mình cần thời gian để nhận ra vẻ đẹp sau mỗi sự việc, để tìm thấy mình thực sự muốn gì. bên anh cs nhanh, vận tốc chấm nhất của anh vẫn ko đủ để mình tìm thấy niềm vui ấy. và mình hiểu tại sao có cuộc chia tay mà đã xẩy ra đó. nó cần cho hạnh phúc của anh cũng như của mình. mình lại yêu đời lên, ko có áp lực luôn có là mình phải giỏi hơn những gì mình có, và chọn lựa những cái hợp với mình. Nhưng có lẽ mình già để nhận ra điều đó. và mình ko muốn bay bổng hay cố định. mình tìm lại được cs chậm và vui mà mình đã có. với những niềm vui nhỏ bé để làm nên những ngày đẹp, với sự chăm chỉ để tạo dựng nên một điều gì đó khi mình có đủ khả năng. khi không yêu mà thuyết phục ng khác tin rằng tình yêu đó là duy nhất và vĩnh cửu, nó cũng là một cái tội đấy. mình thích cs của mình bây giờ. vì mình ko vội vàng. vì cái gì mới chỉ nhất thời mình ko lấy. vì mình có thể du dương. và điều đó ko làm ai đau khổ cả. sống là chính mình và có những niềm vui từ sự tồn tại đấy, mà ko phải nghĩ mình đã làm điều gì sai, nó là một điều thoải mái 


5.11.13

mình không học bài được, suy nghĩ lung tung quá.. đọc những thứ nhẽ ra phải hiểu vì đã hiểu rồi, mà đọc cũng không hiểu chi.. biết là không nên để cảm xúc chi phối, biết là cái gì nhanh đến thì cũng nhanh đi, biết ko để làm gì, biết vô nghĩa.. hôm qua mình ko học được, tiết lý thuyết thì còn ngồi lắng nghe, đến tiết thực hành, người mệt quá, và lại ko học vào, ko muốn học, ko muốn làm gì.. vậy là xin về.. và hôm nay nhẽ ra phải khá hơn chứ nhỉ. mình vu vơ quá. nhưng ko làm gì được. ko làm bất cứ một điều gì được. hay đến lúc đi gặp mọi ng lại rồi ta.. chẳng biết được

3.11.13

thức ăn ở đây ngon, nghe nhạc phương mỹ chi, nói chuyện với mọi người.. thấy niềm vui nhỏ bé :) chỉ thế thôi là ta đã vui rồi

làn sóng mới lại đến, làn sóng chăm chỉ. mình cảm nhận được nó. làn sóng mà làm một con bé lười có thể có xếp hạng không bè bẹp :D mình ko chăm được như iris, cũng ko giỏi được như cậu ấy. nên mình thích những lúc chơi xả láng.. và vâng, một tuần vừa rồi tám và cúp học, xaaaaaaaaaả láng :D

mình hỏi mạng là ảo mà sao nỗi nhớ là thật hả anh.. và tự cười với bản thân, về những tình cảm rất vui đó.. con nít hay sao.. nhưng có một điều mình đã biết, là mọi thứ biết thay đổi. Nó ko vĩnh hằng và nó biết vui những niềm vui khác. Giống như câu anh viết "tình yêu là vĩnh cửu, có thay chỉ là người yêu" anh hãi vãi.. thế mà chị Hạnh không cốc đầu cho mới lạ

 Hôm nay nghĩ xem có đến louvre không.. 3h chiều đi vẫn kịp chán.. sao cũng được. chơi do mình nên có muốn hay không.. đến xem tranh mona lisa có 1 ko 2 trên thế giới, xem những tác phẩm nghệ thuật mà chỉ paris mới có.. đến ko ta

mình có nghĩ đôi chút về việc về vn làm việc. nó là 1 khả năng. lâu rồi không sống trong tình cảm dạt dào của mọi người, cũng thấy nhớ.. cứ trèo cao mãi ko biết có thú vị không.. một cs đơn giản có khi lại hợp với mình thì sao.. ko biết có nhanh chán ko. mà về vn giờ làm sao đơn giản được nhỉ. mọi ng về đều sang, vì ko biết làm nghề gì ở nhà. Nó khó so với những người đã quen với cs êm đềm của châu âu.. mình tưởng tượng là nó nhiều bon chen, lừa và quyến rũ.. và khi mọi ng về và sang, lúc nào cũng bảo tốn kém. tại sao nước nghèo lại tiêu tiền phù phiếm vậy, trong khi ở những nước giầu thì mọi thứ lại tiết kiệm. Về vn chỉ khi có tiền mới về được, còn ko có thì ko về. Giống như về khoe của mua danh vậy, như người ở nước ngoài đương nhiên phải giàu và chịu chi..
chẳng bù cho bố mình, bảo với mẹ, khi nào ấy về tớ nuôi được ấy, ấy ko phải lo gì cả.

để xem thế nào. trước hết phải tìm xem mình muốn gì, và điều đó có thực tế ko đã