Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'

11.5.13

Mình đang làm thủ tục để đi du học. Mình thấy mình kém. Nhưng khả năng chỉ có thế, không thể chờ giỏi giang mới làm việc, mà chắc làm việc để mình giỏi giang hơn. Những thay đổi, những điều mong muốn và từ bỏ vì không thành. Mọi người như có nhiều năng lượng, mình như mặt hồ, chẳng muốn gì, lặng thinh. Đôi khi thấy như thế có quá thụ động không. Mình tìm gì, sự vĩnh hằng ư. Khi không có thì tìm, khi có rồi nó có buồn tẻ không. Mình không có động lực, nên làm mọi việc như có như không. Muốn nhiều quá mà không thành hay thành, mình lại nhìn. Đến lúc nó đến thì lại nhìn. Hững hờ quá. Có thứ chỉ là mình nghĩ, còn sự việc lại khác. Và mình lại nhìn. Mình hay để mọi thứ theo tự nhiên và không tác động nhiều, và sự tự nhiên ấy nó theo hướng khác với cái minh muốn. Và thay đổi nó hay để nó thế. Mình không biết. Hạnh phúc là cách dung hòa. Và mình mải miết đi tìm cái gianh giới đó, và nhiều lúc để mặc nó tự tạo ra không gian. Mọi thứ đều đổi thay, và mình cũng thế.

Đầu óc toàn suy nghĩ. Nó như một bộ máy, có khoang thời gian là nó lại tạo ra những "câu truyện tưởng tượng" và bắt đầu phát triển nó. Còn mình thì muốn thư giãn. Đén lúc mình muốn học, đầu óc vẫn còn bận với những câu truyện. Và khi có tâm trạng như thế, mình học chậm và kém hiểu. Dạo này đầu óc bận rộn quá.

Mình muốn sự thay đổi. Mình chọn sự thay đổi và lo, khi nó sắp đến. Với lại mình cũng không giỏi giang gì lắm, Học tiếng chậm. Sáng tạo hạn chế, được cái nhanh nhẹn và chiụ khó :D tính nhút nhát. Nhưng kể ra mình nghĩ như thế, chứ mình cũng liều, không biết gì mà tự tin. Lúc mình không tự tin thì mọi việc lại có thể đạt được, còn lúc mình tự tin thì đôi khi hơi tự tin quá. Mình không biết khi nào có và khi nào không. Lúc mình nghĩ là chắc chắn, thì đổ vỡ, còn lúc mình thất vọng thì thành công. Và nó xẩy ra và lặp lại. Và mình nhìn. Mất phương hướng nhưng vẫn tạo ra, và nếu nó không đúng thì mình sai.

Tình yêu như ngọn lửa âm ỉ, bùng cháy và tắt lịm.

Và mải miết mình vẫn đi.

6.5.13

Mùa xuân qua, lại nhanh như mọi năm. Mình chưa ngắm gì thì đã biết hết xuân rồi. Trời mưa và mưa, mát và lạnh.

Đầu óc toàn suy nghĩ, mà toàn ý nghĩ đâu đâu. Tâm trạng thì trống rỗng. Hôm qua mình gặp Laupi, Mokus Charon và Step, gia đình nhỏ.

Đôi khi hỏi tại sao chia tay. Nó là sự thật và mình biết, rồi lại hỏi. Mình quả thật là châm chạp. Quá chậm. Đó có thể cũng là một phần kém của mình.

Tháng tư mình học chậm đi, và bây giờ mọi thứ  lại đến. Mình sang đây bao lâu mà sao ko lên cân.

Khi đi rồi mình có quay về nữa không? Mình ko biết..