Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'

18.12.10

buoi chieu gan noel

Mình đang xem một serie của Nhật, phim hoạt hình. To đầu rồi mà xem phim hoạt hình, vẫn cảm nhận đc sức lôi cuốn của nó. Con người có thật nhiều ước mơ. Mình xem và thích phim A Series Of Unfortunate Events. Phim kể về câu chuyện của ba đứa trẻ, có nhiều tình tiết cổ tích, và nội dung phim sâu đậm. Ba đứa trẻ tự dưng mồ côi, và câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của chúng đi tìm một tổ ấm mới. Sự sáng tạo và tìm tòi là điều mình thích nhất ở bộ phim. Và mình rất thích câu kết của phim. Không nhớ họ đã nói ntn, chỉ nhớ ý của nó. Một thế giới hạnh phúc mình có thể tự tạo ra. Một cuộc sống ý nghĩa cũng không phải xa vời. Mình thích khả năng của cậu nhóc, đọc cái thư viện to đùng ở nhà, và nhớ mọi thứ đã đọc. đúng là chỉ có trong cổ tích thôi. Mình đang học aikido và pilates. Hai cái đấy mình đều thích. Ở đây có thể đã là một điều đương nhiên là có thích thì mới học, mọi người thực tế. Nhưng mình có thể học cái mà mình không thích, điều đó không sao cả. Vì thế nên cái mình học và mình thích thì nó có ý nghĩa. Bây giờ viết văn nhớ hồi ở nhà. Làm bài tập làm văn mà mình viết hết vốn được bốn trang, thế mà mấy đứa bạn chúng nó viết dài lắm. Mạch văn dâng trào hay cuộn trào trong tâm hồn hay sao mà chúng nó làm văn viết từ đầu giờ đến cuối giờ, bình bình 6 trang. Mà lớp mình toán, sang lớp văn thì còn dã man hơn nữa. Ngày xưa khi đi thi, thích thì học, không thì 6 điểm quăng về, nhưng kể ra cũng chăm phết, có đâu chỉ vài lần là lười thôi, và học văn cũng chỉ hình thức, đi thi nghĩ gì viết nấy, rồi qua, chẳng bao giờ bận tâm để vớt nó lên 8 9 cả. Mình có thể có những cái đích mà biết sẵn là muốn rồi, nên chẳng bận thời gian cho những cái đâu đâu. Sang đây mọi người học rất đều. Bạn mình giỏi toàn diện nhiều hơn là một mặt, kô chỉ giỏi chuyên môn, mà cả giao tiếp lẫn thể thao. Rồi còn hay quan tâm đến chính trị, đi làm tình nguyện, đi dự festival, chơi nhạc, khiêu vũ. Mình mà có lịch như chúng nó chắc quay cuồng luôn. Chỉ đi học và tập thể dục, đôi khi đi với chúng nó, mà mẹ nói là đi chơi nhiều rồi, với lại mình cũng thích có những khoảng thời gian yên tĩnh, ít ồn ào. Hôm nay thời tiết trùm sương mù lên thành phố, mình thấy thiệt kỳ bí :) Tuyết trắng và sương mù mờ ảo, nhìn xe đi trong sương, và ánh sáng đèn mờ mờ, như là trong Sherlock Home, nhiều điều bí ẩn để khám phá. Tuấn sau noel rồi. Cảm giác hạnh phúc sắp đến làm mình thấy mong chờ và hưng phấn. Biết sẽ hạnh phúc nên hạnh phúc luôn, mặc dù đến thời điểm này đây, thì cũng chưa có gì mời hay khác cả.

25.9.10

Mùa thu

Tuần này là đợt nắng cuối và thời tiết rất đẹp. Hôm nay trời mưa nhẹ. Cú mưa là nhớ nhà. Ngày mình ở nhà cũ, ếch kêu không ngừng. Lên nhà mới thì ít đi. Đến đây thì im hẳn :) Mình lớn đầu rồi mà vẫn thích xem phim hoạt hình. Bao nhiêu tập mà vẫn muốn xem. Hic, mình đang muốn xem phim, mà mở nhạc hay quá, không muôn tắt chút nào. Cứ khi nào muốn tập trung học là mình lại thích nghe những điệu nhạc thật hay như thế này. Du dương và nhẹ nhàng. Không hiểu sao mà Sally có thể học được khi xem các bản nhạc trên youtube nhỉ. Mình thấy nó disturb thì đúng hơn, làm mình không tập trung được. Tài thiệt, cậu ấy lại còn thích nghe nữa. Ehèm, chắc thế nên học hành mới không hiệu quả đây, uhm :)
Mà trang web mình lâu rồi không động vào, nhạc nhẽo die hết cả rồi, cũng chẳng còn hứng repair hay đưa cái mới cả. À, đúng rùi. Mình năm tới ghi danh hai lớp tiếng. Nó làm mình chật vật để đưa được vào cái thời khóa biểu. Hic, và sẽ làm mình mệt. Nhưng đành chịu thôi, mình muốn học mà. Không muốn bỏ môn ra, mà cũng chẳng muốn vội vã. Kiểu này nghỉ nhà ngủ cho khỏe :P Mong là một môn sẽ đc, thầy bảo để xem xem có chuyền đi đc không, hihi, nếu chuyển đi được thì tốt quá. À, môn tiếng đầu là TBN, và thứ hai la Eng. Mình chưa biết từ gì về TBN, nên chắc sẽ không theo kịp. Và cũng không có thời gian để học, nên đến ngồi rồi tiếp thu được gì thì tiếp thu thôi. Sẽ thú vị lắm đây. Còn môn Eng sẽ khó nhắn. Mình muốn lấy cái bằng FCE trước khi ra trường, bạn bè có nhiều rùi, mà trình độ Anh văn dốt quá, mình ít nói, tiếng mẹ đẻ, hay tiếng Séc, hay Eng thì cũng giống nhau. Thế mà cứ thấy ngoại ngữ là mắt lại sáng lên. Bó tay!!!
Trời ui, nghe nhạc hay nên muốn viết blog, mà hết viết blog rùi nhạc vẵn hay, thôi đi học vậy. Kiểu này giông như câu nói quen quen, miếng cá làm vạ miếng cơm. :D
Mai sẽ là một ngày làm việc dài. Chưa gì đã muốn chạy rồi. Giống cảm giác ngày xưa mình học lái xe. Chẳng muốn lái chút nào, và sợ nữa. Rồi lái dần cũng thành thói quen. Lái liền tù tì mấy năm liền, nên sau một thời gian trở lại không còn cảm giác xa lạ nữa. Mất một thời gian để quen, và khi biết rồi thì thích.

19.9.10

Năm học mới

Thứ tư tuần sau mình bắt đầu vào học. Chưa năm nào mình lại mong chờ ngày đến trường. Năm nay mình còn biết ngày đến trường là hôm nào. Tự nghĩ thấy hay hay. Chắc có một điều gì mới mà mình vẫn chưa biết. Năm tới nhiều môn quá, chắc mình không kham nổi. À, mà càng lên cao các môn càng khó, với số điểm càng cao. Mình lại càng thích học. Kì, nhìn vào TKB là thấy nản nản rồi. Học nhiều quá trời luôn, với bao nhiêu thứ để làm. Thời gian nào cho chơi đây. Mọi người cứ nói là học đi, rồi khi nào ra trường chơi chẳng kịp, học vẫn là quan trọng. Mình đồng ý là học quan trọng, nhưng chơi cũng rất quan trọng :D cái gì cũng có thời điểm của nó. Sống cho hiện tại và sống hết mình, đó là lối sống mà mình chọn.
Những ngày này chắc là những ngày đẹp và nắng cuối hè. Trời nắng và lạnh lạnh. Mình chủ nhật nào cũng đưa mẹ đi lấy hàng. Làm việc và thấy thời gian trôi đi thật có ích.
Tối nay ngồi lắp Latex lâu thiệt lâu, do đọc nhiều, nhưng rồi đến khi lắp xong thì chạy ngon ơ. Bắt đầu năm học mới với việc viết lách rồi. Năm nay se viết thật nhiều. Mình đã đăng kí lớp Matematica, đến đó chưa gì đã thấy nghịch vui rồi. Mấy cái công thức mà mình chưa kịp thử nghiệm.. Giả mà có lớp MatLab hay Fortres thì mình cũng đăng kí luôn. Cũng muốn học mấy cái nữa, nhưng thấy quá sức, nên để nó qua. Hic, hic. Mình không muốn học functional chút nào cả. Đọc hoài đọc mãi không hiểu. Thui, cố mà nghiền nó để qua, chứ không càng lâu càng mệt. Thực ra thì học cái gì sau một thời gian cũng thích. Nhưng mình chọn những môn khác, và dành nhiều thời gian vào môn này không có lợi lắm. Tại sao mình không học kinh tế chơ rồi. Buôn cười là trường nào cũng nghĩ mình nhất.
Hôm mình ở Klementinum thấy hai anh cứ nhìn lên bầu trời, mà không phải nhìn không không, nhìn một cách chăm chú cơ. Thế là mình tò mò lên, cũng nhìn theo. Một lát thì mới hiểu các anh ấy xem giờ :D Hôm nào mình tra sách xem, chắc ở đấy sẽ có tư liệu để xem mấy cái bức tranh đấy, rồi suy ra giờ.
Hôm đến nhà bác chơi. Nhà bác vẫn thế, không có gì thay đổi cả. Mọi thứ đều đổi thay, cả mình trong đó. Mình thấy thương bác nhiều hơn. Thấy bác vẫn mập mập ú ú, rồi lấy khăn lau mũi, mắt nhìn như trẻ con, thấy bác mình dễ thương lạ :D Bác như một chú gấu bước đi thong thả ung dung. Và vườn nhà bác cây nào cũng đẹp. Mỗi cây một vẻ. Nhiều hoa, mình và chị toàn chụp người đẹp và hoa, người đẹp và cây, người đẹp và thùng rác :D Sao mình cứ có một cảm giác bồi hồi khi nhận thức được người già gìa đi nhỉ. Hãy chấp nhận điều đó, rồi cũng sẽ đến một ngày mình già đi mà. Vậy mà cứ khi nghĩ đển tóc bác ngày một bạc ra, mình thấy man mác buồn.
Meldath dạo này bận. Hai ba tư đều bận học, năm sáu bận dạy. Cuối tuần mình bận. Kiểu này google rồi. Google đi thôi.
Mình nhớ chị và nhớ karaoke. Nhứng nhớ chị hơn. Chị thích nhé :)