Rồi một ngày nữa lại trôi qua. Mùa hè nóng và sáng. Cây xanh mướt và núi thật dài. Mình chỉ muốn mỗi ngày ở trong vòng tay của rừng thôi. Bên cạnh nước, bên cạnh cây, bên cạnh rừng. Và để cuộc sống trôi qua, từng giây từng phút. Quên hết mọi thứ, tất cả, và ngủ thật nhiều, không lo nghĩ gì. Cuốc sống như thế có thể không? có quá thần tiên không. Mình biết là thời thế thế thời, mỗi lúc mỗi khác. Có thể những điều này mình bây giờ muốn, rồi thời gian sau mình sẽ bỏ. Nhưng mùa hè này, những khoảng khắc này, tưởng chừng vĩnh cửu. Mình không muốn gì, đi Pháp cũng được không đi cũng được, làm việc cũng được, chết đói cũng được. Hic hic.. Không ở trên chùa mà còn hơn sư chùa. Mình muốn sang Trung Quốc và như ở trong phim, mà chùa đó phải lãng mạn chút xíu, có cây có nước có núi có rừng, có chim hót có hoa. Và có nhiều người nữa, nhộn nhịp. Mình không nhộn nhịp không phải là mình không thích sự nhộn nhịp. Bây giờ còn tìm thấy một chỗ như thế không. Tại sao mình an phận thế.
Mình muốn quên hết những thứ phải làm, nên làm. Mình thích một cuộc sống đơn giản. Nhưng .. Mình muốn yên tĩnh, nhưng .. Mình muốn yêu hết mình, nhưng .. Mình muốn giàu, nhưng :D phải cố gắng chưa chắc đã thành công, mà mình thì chẳng cố gắng gì, muốn thì muốn mà không là không. Mình thích sự đơn giản và đẳng cấp luôn lôi cuốn mình. Mình muốn yên tĩnh mà ngồi không làm gì thì nỗi buồn đến, tại sao không phải niềm vui hỡi Chúa, tại sao. Mình muốn yêu hết mình, mà lại không có cảm xúc, mình còn thấy lười trả lời và chẳng thấy sao. Mình lạnh lùng quá, đến cả mình cũng cảm nhận được cái sự thờ ơ đấy. Không muốn gì thì mình lấy sức mạnh đâu ra mà làm gì.
Hè đến và mình chẳng muốn học gì. Mình chỉ muốn chơi và nói chuyện với những người hợp. Mình muốn làm việc và sống trọn vẹn. Những cái muốn đấy nó tồn tại được bao lâu.. để rồi sự chán chường lại xâm chiếm, để rồi sự thờ ơ hiện diện.. những điều nhỏ nhoi, những giấc mơ thành và không thành, những tham vọng và khả năng.. ngọn lửa và sự lắng.. phải chăng mình cần sự thay đổi. Phải chăng mình sống ở đây lâu quá rồi, và mình cần những con người.. Mọi người luôn là cái mình cần để yêu cuộc sống. Và khi một mình thì với mình cuộc sống vô nghĩa. Có thể là thế nhỉ. Hiểu bản thân mình hơn rồi.
Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'
17.7.13
Nhãn:
Suy nghĩ và cảm nhận
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment