Hôm nay một ngày dài. Ngày dài ngày ngắn, mà thời gian thì chỉ có như thế. Hồi mình chia tay anh, ngày thật dài. Thời gian dường như ngừng lại, mình có thể ngồi yên thật yên, không làm gì và nhìn, lâu thật lâu. Ngày đấy thời gian sao nhiều thế, sự trống rỗng sao đầy thế, nỗi buồn sao sâu thế, sáng trưa chiều tối sao nhiều tâm trạng thế..
Mình hỏi anh xóa ảnh mình đi, và anh nói anh sẽ rất vui khi xóa nó. Nghe thấy nó mà thấy buồn, mặc dù mình là người hỏi
Quá khứ hãy ngủ yên. Mình đã hỏi, đã xin, đã cầu nguyện, đã cầu xin, và mình mong nó sẽ trở thành hiện thực.
Mình muốn nghe Nơi nào có ý chí nơi đó có con đường. Ý chí của mình khó giữ quá. Muốn và cảm dường như không hòa hợp. Mình muốn rũ bỏ một con nhỏ đã yêu quá nhiều và sống một cuộc sống mới. Cảm xúc lại như vật ngáng đường. Nó không hiện diện khi ý chí kiên định, mà nó hiện diện những lúc mà mình cảm nhận được nó sâu sắc, và những lúc đó thuyền mất phương mất hướng, và mình bỏ mặc mọi thứ, nhìn những điều mình tạo dựng và không phát triển nó. Ý chí, phải làm gì để mình giữ được nó. Có những lúc tưởng chừng không thể còn gì hơn được nữa, như chỉ tồn tại một con đường, và hiển nhiên. Lúc mà mình không bị chìm vào trong muôn thuở.
Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'
18.7.13
Nhãn:
Suy nghĩ và cảm nhận
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment