Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'

27.7.13

Mai đi chơi rồi, đến Český Krumlov, mà sao không khí buồn và ảm đạm. Người thì cáu gắt, người thì luôn bàn lùi và hay tự ái. Những điều nhỏ nhặt cũng lo mà không để làm gì. Và nhiều câu khó nghe được lặp lại, như nói để trút sự khó chịu của bản thân chứ không phải để góp ý và để người khác sửa chữa. Nói để đay nghiến thì đúng hơn. Rồi người thì bảo không đi, người kia thì bảo thế thì người còn lại ở nhà là tốt nhất.. Mình hỏi nếu muốn ở nhà thì nói mình trước để mình còn hủy vé. Mặt mày nặng nề. Mình không thích thế. Năm trước đã định đi rồi, lại thôi, rồi năm nay người đó lại nói câu cửa miệng "để năm sau". Và vì ít tiếp xúc và ít đi lại, nên căn vặn mình đủ thứ, mà mình thì thấy những thứ đó chẳng có gì để mà phải lo cả, nói thì lại mắng mình.. mình lúc trước đã giải thích rồi, kiên nhẵn mà. Một người khó chịu vì lúc nào đến lúc chơi cũng bị bàn lùi, một người thì lo vớ vẩn, cái đáng nghĩ thì không nghĩ, lo lúc về về ntn, mà thành phố thì nhỏ con con, chỗ xuống buổi sáng cũng là chỗ lên buổi chiều, mà bắt mình phải rõ rõ rõ chỗ về ntn, ở đâu, có tìm thấy không, chớ có chủ quan, đúng giờ tàu chưa, có đặt sai không, kiểm tra lại xem nào... Đi chơi chứ có phải gì đâu mà lo lắm thế. Một người thì nói không có dễ nghe chút nào "không đi thì ở nhà", và mình hỏi nhẹ nhàng chút xíu được không, thì nhận được câu trả lời cũng xơ không kém. Đi chơi cần nhất không khí muốn đi và thích chơi. Mình buồn quá. Có nhiều lúc bỏ đi, ở nhà yên thân, không tốn tiền mà lại thoải mái. Ai cũng có ý và ai cũng ương, sự ít diễn đạt, cục cằn. Lúc nói thì giọng dậy đời không nghe nổi.. Mình buồn mà không muốn đi ngủ chút nào. Sáng mai dậy sớm nữa chứ.

Mình nhớ ngày xưa trước khi đi chơi mình với Mèo con vui vẻ lắm chứ, không khí và không lo gì. Thứ nhất là đã lập kế hoạch, thứ hai là trẻ.

Đi chơi mà mang bộ mặt đưa đám. Và khi mình chuẩn bị đồ thì rặt là những lời chê bai và tặc lưỡi, mà lỗi sai chăng nữa cũng có thể cười bỏ qua được cơ mà, thế mà không có gì cũng phải nặn ra nói, nhìn đâu cũng ra lỗi. Dưa mình đang ăn thì bảo "tsao để ở bàn, sao không cất vào tủ lạnh, để đấy nó hỏng đi, có thế mà cũng phải để nói, tao không biết mày nghĩ gì"... Mà giả sử mình có để lâu thì cũng có là gì to tát..

Mình cố cho lời ra xa, cho mắt nhìn ra xa, mà sao mình vẫn thấy rất rất khó chịu.


No comments: