có tâm trạng là nghe nhạc Uyên Linh, nó chậm đơn giản và có melody về cảm xúc..
Paris, mình đã rất lo ngày đầu đến, mình đã rất lo. Chuyến xe đi thật lâu và mình mong nó dài hơn.. Mọi thứ đều không khó khăn. Và mình lặng hơn khi không biết tiếng Pháp. Không phải buồn hay tiếc nuối hay gì cả, đơn giản là lặng hơn. Mọi thứ tự nhiên đều dễ dàng, và những thứ khó khăn phải cố gắng. Tuần sau bắt đầu học rồi. Mình không ngờ là học kì lại bắt đầu từ hôm mùng 3. Mình đã không liên tục theo dõi.. Mình tuần này làm các thủ tục, và tuần sau mới bắt đầu học. Không thấy sao cả. Mọi thứ sảy ra, và mình có cách chèo lái của mình. Quan trọng là khi đến cuối thì ta hoàn thành được những thứ cần hoàn thành.
Ai cũng bảo mình may mắn. Mình cũng thấy điều đó. Và mình thấy sự may mắn không phải tự dưng, mà cũng do mình cố gắng nữa.
Mình quen 1 bạn người Trung Quốc ở đây, và khi mình cởi mở và nói cho bạn ấy nhiều thứ, những điều mà mình tìm thấy, thì bạn ấy lại giữ những thứ biết cho bản thân.. biết là tình bạn thì cần thời gian, và tin tưởng nhau mới cởi mở. Chỉ là cùng là học sinh mới, một nơi mới, mà.. Lúc mình mới gặp, mình làm quen và tâm trạng rất vui, vừa đi vừa hát. Sau khoảng vài giờ đi với bạn ấy, mình trơ trơ, thấy mọi thứ nặng nề.. Mình thì có tâm lý, làm sai thì sửa. Mọi người ở đó là để giúp mình mà. Không ngại dấu dốt. Còn bạn ấy thì nghĩ trước làm sau, mọi người xa lạ và cẩn trọng. Hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau..
Một lần mình kể cho Iris về việc mình chơi với một cô bạn, và mình thấy không thích. Iris bảo mình khó tính. Mình nghĩ và tiếp tục chơi. Mấy tháng sau thì mình nghỉ hẳn. Đơn giản mình không chơi được với người ích kỉ. Vì mình cho quá nhiều, và mình mệt mỏi khi phải cân đo đong đếm trong việc người ta làm gì cho mình để mình không làm gì, vì bức xúc.. Vì thế mình tin vào cảm xúc của bản thân. Nó thường cho mình biết người bạn đó có hợp hay không, và nó thường đúng. Những người bạn mình cảm thấy mình tin tưởng được, khi có việc cần nhờ vả mọi người giúp đỡ với nụ cười "có gì đâu, tớ làm cho". Và lúc đó mình yên tâm.
Chỗ mình ở tốt nhiều thứ,giá rẻ, nơi mới, gần trường, gần sông La Seine. Chỉ tội ồn ào, bên cạnh xa lộ, và bên cạnh xây nhà. Ồn từ 0h đêm đến 12 giờ tối, kết lại là nonstop. Mình yêu sự yên lặng khi ngủ. Rồi cũng quen..
Cô đơn nhỉ. Mình không biết những sinh viên nước ngoài tụ tập ở đâu.. Tuần sau mới hỏi. Về nhà, ăn uống. Một mình. Mở youtube thì nghe mãi cũng chán, vào forum thì đọc cũng lười. Chẳng biết làm gì chiều thứ bẩy nhỉ. Buồn quá.
Mình có đặc điểm là người khác không biết mình biết mình nói. Mình biết vài người là những người hay phán xét người khác về những thứ người ta không biết. Mình thể hiện không biết và người ta phán xét tại sao mình lại có thể không biết. Đến Paris vào thứ 5, nhận phòng là kết thúc ngày. Sáng thứ 6 mình mới làm thủ tục nhập học. Mình ở Paris vỏn vẹn một ngày, làm sao mình biết hết được mọi thứ. Mình hỏi về cách đăng kí học sport (phải có giấy chứng nhận của bác sĩ, bác sĩ nào, ở đâu, miễn phí vì là bác sĩ của trường).. và mọi thứ, phải hỏi mới có câu trả lời, chứ im lặng ai mang đến cho. Và mình giải thích cho người đó. Thứ 6 các nới mở cửa đến 12 rưỡi, mình không biết điều đó, nên không đến được một số nơi. Khi hai đứa cùng đến chỗ Franke, cậu ấy vào trước và đi ra rất nhanh, mình vào và mang một số thứ đi ra, và mình nói cho cậu ấy những điều Franke nói với mình, thông tin, đó là những thứ mà người mới cần, để khi cần làm gì thì biết ở đâu và mọi thứ, thư viện, nhà ăn, .. Mình không đến kịp chỗ maison de la pedagogie, nên mình cũng không biết khoa mình nằm ở đâu, thời khóa biểu năm học mới ở đâu, vì nơi đó sẽ chỉ cho mình làm gì tiếp theo. Cậu ấy đã đến đó, nhưng người ta nói gì cậu ấy biết, và khi mình hỏi thì không để ý ?? cố tình hay vô tình?? Và coi đó là một điều tại sao mình lại không biết ?? Bức xúc!!! Lúc đó mình chưa bực, chiều về nghĩ lại mới thấy bực..
Và khi không có những thông tin mới thì mình dùng những thứ mình đã biết. Và điều đó làm mình không cam lòng. Vì những thông tin đó giống như extra vậy. Mình phải có khả năng khai thác sự hiểu biết về những thứ đó khi mình ở đây, chứ không phải những thứ người khác khai thác ra và mình sử dụng. Nếu không có cái cũ đó mình sẽ không biết làm tài khoản ngân hàng nào là lợi, mobile hãng nào là được, đi lại trong Paris thế nào cho tiết kiệm (đến giờ mình vẫn chưa biết).. mà vốn cũ thì luôn có hạn. Mỗi người có những điều mà người ta muốn làm, và nghĩa là nếu mình làm những điều mà người trước không làm, mình lại không biết mở ra những cổng thông tin, thì mình sẽ vất vả để tìm ra nó, và tốn kém. Và hiện tại mình thấy thiếu. Một cái gì đó mình không có mà mình quên không hỏi, và mình sẽ ít bạn hơn vì điều đó. Ít nói chuyện thì chắc chăm học lên. Mình sang đây để học, nên chắc cho qua thôi. Tuần sau mình sẽ hỏi Franke về Velib và wellcome week in UPMC. Có thể là có những buổi gặp mặt, và mình ngồi đây một mình. Điên thiệt!!!
Paris đẹp. Nửa năm sống một mình, nghĩ mà đã thấy chỉ muốn ra đường đá ống bơ rồi. Mình sắm số điện thoại rồi rủ mọi người đi càfe thôi, chứ không chắc không chịu nổi.. Số điện thoại phải có tài khoản ngân hàng và card, tài khoản ngân hàng cần giấy chứng nhận nhà ở, và card cần 5 ngày mới có. Giấy chứng nhận nhà ở tuần sau mình mới có.. chung quy lại là em éo chờ được..
Mình đọc truyện Quen cô ấy trên mạng, bảo trên đời có 4 loại đàn ông. Loại không làm cũng có ăn, rồi dễ như trở bàn tay, rồi chân lấm tay bùn, và cuối cùng là ôm cây đợi thỏ. :D Mình khá chủ động trong việc làm quen :) Mình không tin là mình sẽ không tìm được ai đó hợp ở đây.. bởi vì em tự tin (ném gạch!!!)
Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'
8.9.13
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment