dạo này mình chém gió quá. Ngày nào cũng phải lên diễn đàn để tám với mấy ổng trên đó, cơ mà nó cũng đỡ cô đơn ra. Thấy mấy ổng quân sư cho các em tán gái, mà thấy hay
party thì có mà tâm trạng thì không. Ngồi chém gió trên mạng nó vui hơn :D mọi ng mỗi ng một chai rượu, uống hết rủ nhau đi mua nữa, mình ko hứng thú
Ở nhà mà nấu ăn không có muối, muốn đốt nến không có lửa. Mãi với mua được muối, còn lửa thì chưa.. mình ở trung tâm của mọi thứ, mà mình có cảm giác lạc hậu, đến muối và lửa cũng không có. Mọi thứ hình như đều hiện đại quá rồi, nên có nh thứ căn bản mà hơi xa rời.. Ở nhà có sẵn nên cũng không để ý..
mình gửi cho thầy một tấm bưu thiếp. Trước khi đi thầy dặn là sang bên đó nhắn tin cho thầy, một sms ngắn, hay dòng tin email thôi cũng đc, để thầy biết chứ không phải mình sang rồi sống chết thế nào không rõ. Khi thày nói mà mình nhe răng ra cười. Sông chết thế nào không rõ :D vậy là mình mua bưu thiếp, viết hết(hứng lên mà), rồi nhìn nó nhe răng tiếp :D vậy là tìm được chỗ nhỏ chưa viết viết địa chỉ thày vào(tô màu xung quanh để ng ta biết ng nhận nó nằm ở đâu trong biển chữ nc ngoài đó). Khi mình mang nó ra bưu điện, anh ta nói bằng tiếng Pháp mình ứ hiểu, đại loại tem chỗ nào, còn chỗ đâu, mà mình lại nhe răng, chỉ vào cái chỗ nhỏ xíu còn dư lại đó. Vậy là chú ta đi tìm tem, một cái nhỏ. Mình lựa chọn chỗ nào đè ít chữ nhất rồi áp nó vào đấy, thày chịu khó dịch nhé, vài chữ thôi mà..
ôi mà sao chiều nào về nhà cũng nghĩ phải ăn gì, không ăn em đói không ngủ đc. Hic
Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'
14.9.13
Nhãn:
Suy nghĩ và cảm nhận
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment