Tí ốm.. gầy, ngoan, nghịch.. Hồi mình bảo Fei Fei ở nhà suốt ngày với trẻ con chán lắm nhỉ.. cứ nghĩ đến việc ở nhà suốt ngày không làm gì là mình thấy nản. Cậu ấy bảo thời gian khác.. Ở nhà với trẻ con như ở trong một dimension khác vậy.. dễ hiểu vui vẻ tình cảm.. vừa khóc lại cười được ngay.. chỉ có thể là trẻ con
Hôm qua lên Praha mà mệt. Mình được đặt 2 vé đã trả tiền, một cho tí một cho mình, cô nhân viên bán mất rồi, thế là lúc mình đến thì còn một chỗ thôi, và mình cũng không muốn trách gì cả, vậy là 2 dì cháu ngồi một chỗ, xe chật ních người, nóng vì ít không khí, tí nghịch và đòi chơi đòi ăn đòi đọc, khóc thoải vì không được ý, mà chỗ nhỏ nên lấy vật gì cũng khó hơn.. nghịch chán tí ngủ, lúc đó mình mệt.. và lúc mình để tí nằm, theo tư thế rất sáng tạo :D hầu như mọi người trên xe buýt đều nhìn thường xuyên, và nở nụ cười. Đến lúc đến sân bay cô ngồi cạnh đưa chỗ cho mình.. và lúc xuống xe thì tí dậy, khỏe và yêu đời, mọi người đi qua lại trêu bé, cười.. còn dì thì mệt. Trông trẻ con!!!
Mấy ngày này chẳng có gì làm cả. chẳng muốn làm gì và không muốn chơi. Iris viết work hard play hard.. mình cũng muốn đó, nhưng học lềnh phềnh chơi lềnh kềnh.. chẳng biết nói thế nào, chung quy lại là hâm. Nghĩ đến học mà mình chán, nghĩ đến chơi mình lười. Muốn ngồi nghe người khác chơi nhạc, Sally biết piano, hay bạn biết ghita. hay mình giỏi lên một xíu và biết thổi tiêu. Hè trên thành phố, không đi làm, không đi chơi, không có không khí gì hết, không người yêu, không người nói chuyện, không muốn thể dục, thôi thì đi mua xắm vậy..
Bạn thân nói chỉ nói chuyện giới tính với mình, vì mình là bạn thân.. và mình cũng thấy thế.. bao nhiêu thứ muốn nói, chứ không phải là không có gì để nói. Bao nhiêu điều ngớ ngẩn để lu loa.. thế mà.. thế giới đông người mà sao không phải dễ.. rồi mọi người đi hết, và mình.. vẫn biết là nên hòa đồng và tạo dựng các mối quan hệ mới, nhưng nó quá chậm để có thể thỏa mãn, và điều đó có nghĩa là mức độ hợp chưa đủ.. mà đôi khi hỏi hợp đấy, bền được bao lâu.. nên sao phải khó tính.. cái gì cũng được..
Hè mình không thích đi thành phố, muốn xuống thiên nhiên và lao động chân tay.. Ngày xưa hè mình về quê, mà hồi đó bọn nhỏ ở quê nhiều, nên chơi thoải. Nhưng năm trước hè đi du lịch bụi, khỏe, đi xe đạp, đi du lịch đến các thành phố lớn thăm. Hè năm nay CHÁN. Và mình bực. Ở bên Viên vẫn chưa trả lời xem mình có visa hay chưa, và mình muốn mọi thứ rõ ràng để mình có thể lên kế hoạch. Không phải hè này mình chưa đi đâu, khi mình kể với một cậu em, nhỏ bảo mình đi được nhiều nơi mà mới đầu hè.. và khi nhỏ nói thế mình thấy cũng có vẻ đúng. Chỉ là những hè trước mình đi nhiều hơn mà thôi, nên giờ thấy ít. Và mình vẫn muốn đi, và mình bực vì sự không rõ ràng mà mình gặp phải. Đến 19 người làm ở đó sẽ đi nghỉ về, hôm đó mình gọi lại. Do mình kém hay do mọi việc nó ra thế. Bực quá!!!
Đi ngắn ngày và dài ngày khác nhau. Mình đi chỉ ngắn ngày, và vì thế mình chưa thấy đủ..
Có lẵng nhớ nằm trên cửa sổ
Gió dịu dàng 'sao chửa đưa thơ'
14.8.13
Nhãn:
Suy nghĩ và cảm nhận
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment